Tác giả: ThS. Hoàng Thị Huyên – Chuyên gia Tâm lý Lâm sàng, Giám đốc Trung tâm Giáo dục và Hòa nhập An Phú
1. Khi yêu thương cần được cụ thể hóa bằng hành động khoa học
Tự kỷ không phải là một “bản án” dành cho trẻ. Nhưng cách chúng ta hành động sau khi phát hiện dấu hiệu đầu tiên lại có thể quyết định trọn đời một đứa trẻ ấy sẽ sống như thế nào: là một công dân có thể học tập, làm việc và yêu thương – hay là một người bị giam hãm trong câm lặng và cô lập.
Nếu một hạt giống cần được gieo đúng mùa để nảy mầm, thì trẻ tự kỷ cũng cần được can thiệp đúng thời điểm để phát triển tối ưu. Theo nghiên cứu của Hội đồng Quốc gia Mỹ (2001), giai đoạn từ 18 tháng đến 5 tuổi là “thời điểm vàng” để can thiệp. Đây là lúc não bộ phát triển mạnh nhất, đặc biệt là các vùng liên quan đến ngôn ngữ, giao tiếp xã hội và khả năng điều phối hành vi.
Can thiệp sớm – về bản chất – là một quyết định mang tính sinh học và xã hội học đồng thời. Nó không chỉ giúp trẻ tăng kỹ năng, mà còn thay đổi cấu trúc và chức năng của não bộ trong thời kỳ não còn khả năng tái cấu trúc mạnh nhất.
Sự thật quan trọng: 25-30 giờ can thiệp mỗi tuần, kéo dài tối thiểu 1-2 năm đầu là điều bắt buộc nếu cha mẹ muốn con có sự cải thiện rõ rệt. Việc chậm trễ, dù chỉ vài tháng, cũng có thể khiến trẻ mất đi cơ hội tốt nhất để phát triển các kỹ năng nền tảng.
Trong vòng 3 năm đầu đời, các vùng não như thùy trán (quản lý cảm xúc, điều hành hành vi), thùy thái dương (xử lý ngôn ngữ), hạch hạnh nhân (xử lý cảm xúc xã hội)… đang ở giai đoạn “vàng” của phát triển thần kinh. Nếu trẻ không được “kích hoạt” bởi các tác nhân xã hội tích cực, những vùng não này có thể trở nên lệch chuẩn hoặc thậm chí kém hoạt động vĩnh viễn.
Một đứa trẻ không được can thiệp đúng lúc, có thể mất đi cả một đời cơ hội. Ngược lại, can thiệp đúng lúc có thể cứu lại một tương lai tưởng như đã đóng sập.
2. Không phải can thiệp sớm nào cũng đúng – phải đúng phương pháp, đúng trẻ, đúng người dạy
Một đứa trẻ không chỉ cần can thiệp sớm, mà còn cần được lắng nghe đúng cách, chạm đúng điểm đau, khơi đúng điều con cần. Vậy can thiệp đúng là gì?
- Là không cào bằng phương pháp.
- Là nhìn thấy đứa trẻ trong tất cả những gì con không thể diễn đạt.
- Là kết hợp giữa khoa học và tình yêu, giữa phân tích hành vi (ABA) và trị liệu chơi (Floortime), giữa nhịp nhàng lý trí và dạt dào cảm xúc.
- ABA có thể rất hiệu quả với trẻ có hành vi rối loạn rõ nét, cần học lại kỹ năng nền.
- Floortime hay ESDM lại hiệu quả hơn với trẻ có nhu cầu tương tác cảm xúc, cần xây dựng mối quan hệ.
- TEACCH đặc biệt phù hợp với trẻ có xu hướng lo âu, cần môi trường học rõ ràng, trực quan.
- Quan sát – chờ – lắng nghe: không vội phản ứng, học cách đọc hành vi không lời.
- Biên dịch hành vi thành cảm xúc và ngôn ngữ: “Ồ, con không thích ồn ào, con đang tức giận đúng không?”
- Tương tác mặt đối mặt – bắt chước hành vi an toàn để tạo sự đồng điệu.
- Bình luận – không đặt quá nhiều câu hỏi: giảm áp lực, tăng kết nối.
- Học cách nhận biết và điều tiết cảm xúc
- Hiểu được suy nghĩ của người khác
- Biết đưa ra lựa chọn và chịu trách nhiệm
- Cảm thấy có giá trị khi được hiện diện trong mối quan hệ

